Chuyện chưa đặt tên

Đối với bạn, truyện chỉ là trí tưởng tượng. Nhưng đối với người khác đó là một thời để nhớ, để quên và để yêu…Võ Minh Mẫn

Lớp 10 – Nhận biết muộn màng

Lớp 10 chính là sự khởi đầu mới cho mọi người. Cậu bé mà tôi giới thiệu ở đây cũng thế, cậu tên Minh. Sau qua hơn một tháng học chung với lớp 10A thì cậu cũng đã làm quen được với khá nhiều bạn mới. Trong đó có cô bé ngồi phía sau tên là Nhi, cô bé khá xinh xắn và nhỏ nhắn, cô bé này hay nhờ cậu làm đủ thứ chuyện từ sửa cây viết chì, cây compa đến làm một bài thơ để xin lỗi ai đó, nhưng cậu cũng chẳng để ý lắm. Cậu chỉ để ý đến Tâm, cô gái này có một vẽ đẹp rất sắc sảo, với mái tóc dài đen óng ả, Tâm ngồi bên cạnh cậu.

Quan hệ của cậu và Tâm ngày càng tốt hơn, kèm theo đó là việc học hành ngày càng đi xuống. Kết thúc học kì I kết quả thật thê thảm, không còn những ngày tự do cúp học thêm mỗi buổi chiều đi chơi Gunbound hay đấu những trận basketball nẩy lửa cùng lũ bạn, sau mỗi giờ học cậu phải về nhà học kèm cùng gia sư. Có một lần do phải học hành mệt mỏi, bực dọc trong người mà cô bé ngồi đằng sau cứ kêu cậu làm đủ thứ chuyện, bực mình cậu quay xuống và nói:

– Thằng Lâm ngồi kế bên sau không nhờ mà cứ nhờ tôi thế hả ?

Câu hỏi của cậu được đáp lại bằng nét mặt lặng thinh và đượm buồn của Nhi. Cậu quay lên nhưng cảm thấy hơi hối hận. Ngày nối tiếp ngày, hơn một tuần trôi qua kể từ khi lớn tiếng với Nhi, cậu không còn nghe tiếng ríu rít ở phía sau lưng mình nữa, cậu thấy mình hơi buồn như bị thiếu đi phần gì đó rất quan trọng. Và rồi cậu quyết định xin lỗi Nhi. Chiều hôm đó, cậu viết giấy cho Nhi với nội dung “Tui xin lỗi vì đã lớn tiếng với Nhi” rồi quay xuống đưa cho cô bé. Nhưng cậu không nhận được câu trả lời nào từ Nhi mà thay vào đó là tiếng ríu rít nhờ cậu làm đủ thứ chuyện.

Sau chuyện đó cậu và Nhi thân hơn lúc trước. Cuối năm, kết quả học của cậu cũng tuy có khởi sắc, nhưng do cố gắng đã quá muộn nên kết quả thêm suốt ngày không được như ý lắm, nhưng cũng có thể coi là tạm được. Rồi mùa hè lại đến, ba mẹ bắt cậu học, nên không còn gặp Tâm nữa, dần cũng quên đi mình có cảm tình với Tâm, người ta nói quả không sai “Thời gian có thể bào mòn mọi thứ như dòng nước chảy mà mỗi khoảng khắc trôi qua sẽ đi vào quá khứ”. Những ngày nghỉ ở quê cậu nhớ lại những trò tinh nghịch của cô bé ngồi sau lưng mà bật cười một mình. Không biết từ lúc nào mà hình ảnh của cô bé đã in sâu vào tâm trí của mình. Trong đầu cậu đang phân vân “Không biết có phải là cô bé đó thích mình hay chỉ xem mình là bạn thân”. Ngồi suy nghĩ mấy đêm ròng rồi cậu cũng lập ra một kế hoạch, mà Minh cho là hoàn mỹ.

Lớp 11 – Kế hoạch phá sản

189419_213796385304170_1877468_n

Đầu năm lớp 11, cậu bắt đầu thực hiện kế hoạch mà mình nghĩ ra, đọc hết gần chục cuốn sách tin học mới tìm ra được cách sử dụng “net send” trong win. Một lệnh để trò chuyện trong mạng Lan. Mỗi giờ tin học cậu lại dùng cách này để trò chuyện với Nhi:

– Chao Nhi, biet ai day khong ?

Bỗng dung trên màng hình cô bé hiện lên dòng chữ “ You recieved a messenge from MAY23: Chao Nhi, biet ai day khong ? ”. Nhìn ngắm nó một hồi rồi cô bé hét lên 1 câu:

– Minh sao làm được cái này chỉ Nhi coi.

Cậu bé nhìn cô bé, còn cả lớp thì nhìn cậu bé, cậu bé cười một cái với cả lớp, chỉ 15 phút sau cả lớp của cậu bé đều biết sử dụng lệnh NET SEND, quả thật “tìm tòi 15 ngày nhưng tiêu có 15 phút”. Từ đó cả lớp cậu bé cứ vào tiết tin học là toàn chat với chit, cậu bé cũng vậy.

– Cho Minh xin nick yahoo đi.- Cậu bé hỏi cô bé.
– Thôi, cho để Minh phá hả. Đừng có mơ nha.

Nài nĩ gần tháng trời thì cậu bé mới xin được cái nick của cô bé, cái nick ngắn gọn chỉ với 8 kí tự. Quả đúng là kiên trì không phụ lòng người. Bước típ theo của kế hoạch, cậu giả làm một thằng em kết nghĩa tên là Tuấn Anh chat với cô bé để thăm dò. Cô bé khen ngợi cậu hết lời nào là thông minh, học giỏi, đẹp trai,…(cậu bé kể với tôi nhiều lắm nhưng tôi chỉ nhớ được nhiêu đó). Hôm đó vào lớp cậu bé nghe một tin hơi bị sốc đó chính là thằng Nam tuyên bố rằng:

– Tao chính thức theo đuổi Nhi.

Nhưng mà tội cho thằng nhỏ, cô bé thì chỉ xem nó là thằng bạn thân thôi. Có lần cô bé chát với cậu và nói rằng:

– Nếu Nam có hỏi Nhi thích ai thì Minh bảo là Nhi thích thằng Vũ học A1 nghen.
– Uh – Cậu bé chỉ nghĩ rằng đó là lời nói đùa để cho thằng Nam bỏ cuộc thôi.

Một buổi chiều thứ tư, như thường lệ, cậu cùng các bạn đấu vài trận bóng rổ kiếm nước mía uống trước khi vào học thêm. Đang chơi trên sân thì cậu nhìn thấy cô bé đi cùng thằng Vũ, nói cười rất vui vẻ. Lúc đó, xung quanh cậu như dừng chuyển động, mọi thứ đều trở nên im lặng một cách kì lạ, mặc dù cậu đứng giữa sân bóng ồn ào tiếng nói, tiếng dập bóng, chỉ có hình ảnh của cô bé và Vũ là chuyển động. “Bóp”, mặt mày cậu tối sầm lại, ngã lăng xuống đất. Đó cũng là lúc mà cậu bé bật tỉnh, cậu mở mắt ra thì thấy cái kính đã bị gẫy, thằng bạn gần đó chạy lại nắm tay kéo cậu đứng dậy, mấy đứa khác cũng chạy lại hỏi:

– Mày có sao không ? Khùng hả?

– Máu kìa mau đi rửa đi.

Thì ra đó là quả banh bóng rổ, nó bay thẳng vào mặt cậu bé lúc cậu không để ý, cái kiếng của cậu bị gẫy làm tróc cả một mẫu da ở sóng mũi, máu chảy nhiều lắm nhưng bây giờ thì cậu không thấy đau, mà chỉ còn cảm giác nhói nơi tim, thật khó mà có thể tả được cảm xúc của cậu lúc này. Cậu lững thững đi từng bước ra bệ rửa mặt, trông cứ như người mất hồn. Rửa mặt xong, lấy lại tinh thần, cậu vừa bước vào ngồi xuống băng ghề đá thì cả đám xúm lại hỏi:

– Mày sao thế, đang chơi hay tự dưng đứng khựng lại, trông cứ như người mất hồn, hay mày để ý em nào rồi đấy. – Cả đám cười phá lên.

Cậu cũng cười một cái rồi trả lời:

– Tao thì bít để ý ai chứ. Thôi tao về, đi sửa cái kính, không thì má tao la tao chết.
Tối đó cậu đi sửa kính rồi về nhà, về nhà mẹ cậu hỏi thì cậu bảo là cô bịnh nên cho nghỉ, chơi bóng rổ bị thằng bạn cho ăn banh. Sáng hôm sau, khi lên lớp, cô bé thấy mặt cậu bé bị thương liền lại hỏi:
– Mặt bị sao vậy?
– Tai nạn nghề nghiệp thôi, chuyện thường mà. – Cậu bé trả lời lại
– Hay là hôm qua đi chơi với cô nào rồi bị người ta đánh ghen.

Cậu bé lại cười một cái rồi nói:

– Minh thì có cô nào mà đi chơi cùng chứ.

Nói xong cậu vào lớp ngồi, cũng là lúc trống trường vừa điểm. Hôm nọ, trong lúc giả làm Tuấn Anh để trò chuyện cùng cô bé, cậu bé dự định hỏi xem có phải cô bé đã từng có chút gì là đã từng thích mình hay không thì:

– Có phải anh của Tuấn Anh thích chị phải hok.
– Chuyện đó em cũng không rõ nữa. Cái đó chỉ có ảnh biết thôi. Em chịu. – Cậu bé cũng chỉ trả lời lấp lững. Rồi cô bé reply lại:
– Chị chỉ coi anh của em như là một người anh thôi, chứ hok có gì hết.

Khi nghe được câu trả lời đó thì như trong lòng cậu thấy nhẹ nhỏm phần nào đó, nhưng cũng có 1 phần nào đó thấy hụt hẫng. Nhưng mà giấy thì là sao mà gói được lửa. Cô bé lại reply lại hỏi:

– Mà hãy nói thật đi, hoàn toàn không có Tuấn Anh nào hết phải không, toàn bộ câu chuyện là do Minh bịa ra đúng không.
– Uhm.
– Nhưng tại sao Minh lại làm trò đó, có phải muốn lấy Nhi ra là trò đùa không?
– Không, Minh chỉ muốn biết một điều, nhưng bây giờ thì đã biết rồi. Và có lẽ từ bây giờ Tuấn Anh sẽ không còn xuất hiện nữa đâu. Minh xin lỗi.
– Muốn biết điều gì ?
– Điều đó không quan trọng nữa đâu.
– Uhm. Nhưng hứa không bao giờ được lừa Nhi nữa.
– Biết rồi.

Cậu bé ra khỏi quán nét và về nhà. Rồi hôm sau khi gặp mặt cô bé, cậu thấy ngại khi phải nhìn thẳng vào đôi mắt bé con ngây thơ của cô bé. Nhưng ngày tháng dần trôi qua mọi chuyện rồi cũng trở lại bình thường, cậu và Nhi trò chuyện bình thường, nhưng đó chỉ là vai trò của một người anh đối với em gái.

Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng, rồi năm lớp 11 cũng trôi qua, do năm nay cậu biết kết hợp hài hòa giữa chơi và học nên kết quả học tập cuối năm được như mong muốn. Ngoài ra cậu cùng đồng đội đã vô địch giải bóng rổ toàn Quận. Nhưng mà năm nay lại là năm mà cậu bé cảm thấy buồn nhất, kế hoạch của cậu tuy diễn ra như dự kiến nhưng kết quả thì ngược lại.

Lớp 12 – Muộn…..

188701_213795441970931_3124356_n

Bước vào năm cuối cấp, cậu bé hoàn toàn chuẩn bị cho việc thi tốt nghiệp và thi đại học, năm đó nhờ có thầy chủ nhiệm khá khó tính và cũng là thầy chủ nhiệm của năm lớp 11, nên thầy chỉ huy lớp của cậu bé một cách trơn tru. Gần giữa học kì II, cậu bé được thằng bạn học chung tên là Lượng rủ đi học nhóm, ba nó là giảng viên của trường ĐH Sư Phạm Kĩ Thuật dạy môn tiếng Anh. Nó rủ cậu bé, cô bé và thêm ba đứa nữa lại nhà học nhóm, cậu bé nghĩ đây là cơ hội tốt cho vốn kiến thức về tiếng anh của mình. Cậu bé đi toàn đi bằng xe bus với đi bộ nếu hên thì thằng Lượng chở về. Có lần khi đi học nhóm Anh Văn về, mà thằng Lượng nó đi công chuyện mất tiêu, cậu bé đành lội bộ ra bến xe bus. Đang đi thì:

– Ê, đi bộ ra bến xe bus hả, Nhi cho đi nhờ nè.
– Ừ, được đó.
– Có biết chạy xe đạp điện không ? chở Nhi đi.

Nói thật, xem đạp thì cậu bé biết chạy, nhưng mà đạp điện thì bó tay cậu chưa chạy lần nào, nhưng cũng đành làm liều.

– Ừ, biết, cái đó thì có gì mà khó.

Vừa leo lên xe cậu bé kéo ga một cái nó chạy tới tận đầu hẽm, cô bé ở phía sau vừa la í ới vừa chạy theo. Cậu bé mới hoảng hồn quay đầu xe lại. Cười một cái rồi nói:

– Đùa tý thôi, thử xem thắng xe có tốt hay không.

Không ngờ xe đạp điện cũng dễ chạy thật, lên ga là chạy, lạng qua lạng lại y như là xe đạp. Đi nhờ được vài lần thì cũng đã tới lúc hoa phượng lại nở nữa rồi, lớp cậu bé lại rộ lên trò viết sổ Lưu bút, hay kí tên vào áo. Cô bé cũng có một quyển sổ Lưu bút, hôm đó thì đã tới lượt cậu bé viết. Nhưng cậu bé lại dứt khoát không viết, dù năng nỉ mọi cách nhưng cậu bé cũng nói không. Cô bé tỏ ra rất giận dữ, rồi tối hôm đó, khi đang ngồi trong lớp học thêm toán, thằng Lượng vào lớp nói:

– Mày làm gì mà Nhi chửi mày như điên trên Facebook của nó kìa.
– Tao cũng hok bít nữa. – cậu trả lời lại.
– Mà tao thấy bình thường tui bay thân lắm mà, sau nó chửi mày ghê thế.

Lúc này tôi có hỏi Minh, sao Nhi lại chửi cậu nhưng cậu không nói gì nhiều chỉ nói là do Minh ko chịu ghi vào sổ lưu bút. Hỏi tại sao thì Minh cũng không nói. Nhưng Minh kể tiếp.

Ngày tốt nghiệp – Giờ chia xa

196287_213637008653441_610518_n

Từng ngày tôi qua, chớp mắt đã là lễ tốt nghiệp rồi. Năm đó, lớp của Minh 100% đậu tốt nghiệp. Minh ngồi phía dưới sân trường, ngắm nhìn Nhi bước lên bụt nhận bằng tốt nghiệp. Trông Nhi lúc đó giống như một thiên thần, bước đi nhẹ nhàng trong gió. Năm đó, để kỉ niệm ngày cuối cùng của cấp 3, mọi người trong lớp quyết định mở một buổi party thật hoành tráng. Trước khi đi, Nhi tiến gần lại Minh, trong chiếc áo dài thước tha, Nhi ôm Minh, Nhi nói:

– Cảm ơn Minh đã giúp đỡ Nhi học trong những năm qua.
– Có gì đâu mà! – Minh vừa cười vừa đáp lại.

Rồi Nhi nhất đầu khỏi vai Minh.

– Cảm ơn người bạn tốt của Nhi.
Lúc đó Minh muốn nói rằng, Minh không muốn chỉ là bạn và muốn nói lớn lên rằng “Minh yêu Nhi!!!”, nhưng mà Minh quá nhúc nhác, Minh cũng chẳng hiểu tại sao?

Chia xa mãi mãi

190719_214095078607634_1714909_n

Ít lâu sau, Minh nhận được giấy báo đỗ đại học, tuy không phải là ngôi trường mơ ước và ngành mà Minh yêu thích. Nhưng đó cũng là một sự lựa chọn của Minh.
Reng reng reng, tiếng điện thoại kêu….
– Alo!!! Minh hả, Nhi đỗ đại học rồi. – Giọng nói đầy sự vui vẻ, và phấn khởi.
– Chà, giỏi quá ta!!!

Từ ngày vào đại học, Minh và Nhi ít gặp nhau hơn. Do bận bịu làm quên với bạn mới, trường mới và cách học mới.
Rồi một ngày, Reng reng reng…
– Alo, Nhi nghe.
– Lượng nè! – Giọng nói với vẻ sợ hãi.
– Minh, Minh…

Nhi thấy lạ liền hỏi:
– Minh làm sao hả?
– Minh chết rồi.
– Hok có đùa nha cha nội, đang nữa đêm đó!!!
– Lượng nói thật đó, hok tin gọi điện tới nhà nó coi.

Một năm sau, Nhi đứng trước ngôi mộ của Minh trong chiếc váy màu đen. Nhi cầm quyển nhật kí mà mình đã ghi trong suốt những năm học cấp 3 và đốt. Trong đám tro còn sót lại vài trang giấy còn cháy nham nhở.

Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi.

Vài trang khác:

Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…

Nhi bước đi ra khỏi nghĩa trang, vừa bước đi, Nhi vừa khóc.

Chúng ta không thể bắt đầu 1 cái mới khi chưa thể quên được cái cũ. Truyện ko hẳn là thật, mà sự thật đôi khi chỉ là sự hư cấu của quá khứ chưa hoàn thành. Võ Minh Mẫn

Images Credit: Special thanks to Raindropmemory for beautiful paint.