Bên lề – Wating bar

Đây là phần ngoại truyện của “Chuyện không tên“, kể về thời gian trước khi Minh đột ngột ra đi.

Ngày 12/4/2010 – Một ngày khá đẹp trời, không u ám như mọi ngày. Minh đang nằm dài trên giường đọc cuốn sách “My date with a vampire 4” thì chuông điện thoại reo:

– Alo, Minh nghe.
– Rảnh không vậy? Chỉ Nhi giải mấy bài ma trận này coi.
– Ohm. 30 phút nữa gặp ở chỗ cũ nghen – Minh trả lời.
– Oki

Cúp máy, Minh vội chạy vào nhà tắm thay đồ, rồi chạy ra xách xe đi liền thì ……. chợt nhớ. Cái bằng lại bị chú công an lụm hôm 1/4 rồi. Thiệt là…… Do dự một hồi Minh quyết định. Thôi, dân chơi không sợ mưa rơi, cứ chạy từ từ thì chả sao đâu. Thế là Minh xách xe chạy đi tới cái quán cafe quen thuộc mà Minh và Nhi thường hay tới. Vừa chạy tới cái ngã tư Thủ Đức thì tự dưng đâu có 2 ông công an đứng đó. Trong đó có cái thằng cha ốm ốm, hôm bữa thổi phạt Minh nữa. Minh tự nhủ, thôi chắc tiu nửa rồi. Minh cứ chạy từ từ thì thằng cha công an nhìn Minh, Minh cũng nhìn lại rồi cười 1 cái. Lạ thay, ổng hok có chỉ, Minh thấy không có động tĩnh gì bèn chạy đi luôn. Hú hồn, Minh cười ngồi trên xe cười thật to, làm người đi đường ai cũng nhìn.

Gửi xe trước cổng, Minh tiến vào quán cafe Wating Bar , nhìn qua nhìn lại thì thấy Nhi đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn, thôi rồi, kì này chắc bị chửi quá. Minh tiến lại gần chổ bàn của Nhi đang ngồi, cười 1 cái rồi Minh ngồi xuống. Vừa ngồi xuống thì:

– Sao giờ này mới tới, trễ 10 ph đó nghen – Vừa nói Nhi vừa véo tai của Minh
– Xin lỗi mà, tại bị mấy thằng cha công an hù nên hok dám chạy nhanh.
– Thôi, tha cho đó, không được tái phạm nghen

Nhi nhìn Minh cười 1 cái rồi rút cuốn tập ra.

– Chỉ tui làm bài này coi, khó quá, nhìn hoa cả mắt.

Vừa đưa cuốn tập, Nhi nhìn Minh rồi cười dễ thương một cái làm hòa.

– Nhi kêu đồ uống mà Minh thích rồi đó.

Minh cũng cười một cái, rồi nói.

– Đâu đưa coi – Nhìn một chút rồi Minh phán.
– Trời, bài này dễ ẹt. Làm vậy nè.

Minh vừa làm vừa giải thích cho Nhi cách làm. Nói được một hồi thì thấy Nhi đang nhìn xa xăm đâu đó ngoài cửa sổ, tuy hơi bực mình nhưng mà Minh vừa xoa đầu Nhi vừa nói:

– Cô nương có muốn thi rớt không ?
– Tất nhiên là không rồi – Nhi quay lại trả lời
– Không muốn rớt thì chú tâm dzô đây nè. Anh đẹp trai ở đây mà hok nhìn, kiếm đâu ở ngoài đó.
– Xí….
– Cái gì cũng vậy. “Tin thì làm được, hok tin thì hok làm được'”, có biết chưa ? – Minh nói
– Biết rồi mà, thôi giảng tiếp đi.

Đang đợi nhìn Nhi làm bài, thì Minh nhìn giáo giác xung quanh, chợt Minh xanh lè, liền cúi đầu xuống đùi Nhi trốn.

– Gì vậy cha nội, lợi dùng sàm sở hả ?
– Không có, con…con nhỏ hôm bữa tát tui đang đứng ở kia kìa. – Minh lấp bấp trả lời
– Con nhỏ mặc nguyên bộ đồ màu trắng phải hok ?
– Òh, sao biết vậy ? – Minh hỏi
– Giờ thì người ta đang đứng ngay trước mặt tui nè nè.

Cô bé hôm trước tiến lại bàn của Minh và Nhi ngồi rồi nhỏ nhẹ nói.

– Dạ, em chào anh ạ.

Minh giật mình, kì này chắc thêm cái tát tay nữa quá – Minh tự nhủ, nhưng mà cố bình tỉnh, giả bộ lụm cây viết rồi ngẩn mặt lên nhìn.

– Chào em. – Minh cười gượng gạo.
– Dạ, cho em xin lỗi chuyện hôm trước, bữa đó em bậy quá.
– Òh, không sao. Không có việc gì đâu – Minh vừa cười vừa trả lời.
– Dạ, em là Bạch Linh chủ mới của Waiting Bar. Hôm nay, anh chị cứ dùng thoải mái, hôm nay em khao.

Nói rồi Bạch Linh bước đi trở về quày bar. Minh thở phào nhẹ nhỏm.

– Chà chà, chắc nhìn cái mặt Minh nó đần đần, thấy ghét nên mới bị ăn bộp – Nhi vừa nói vừa cười

Minh lại giơ tay lên xoa xoa cái đầu của Nhi rồi nói :

– Lo mà làm bài tiếp đi cô bé.

Images Credit: Special thanks to Raindropmemory for beautiful paint.